Má Và Con
Đêm ấy nằm ngủ Còm mới chợt nghĩ lại ý kiến của nó nói với ba. Lạ chưa! Lẽ ra với tình cảm trước nay của nó, thì nó sẽ phải đồng ý để bà kia đi làm thêm chứ. Cho bõ ghét! Vậy mà sao nó lại không đồng ý. Có lẽ đúng ra phải là như vậy. Thời gian qua, người dì đã chu toàn mọi việc trong nhà để ba nó yên tâm đi làm, anh em nó vô tư đến trường học hành, vô tư ra công viên chơi vui, thỉnh thoảng còn làm “đô vật” thi tài với nhau khiến đụng bàn làm xê dịch, rồi làm đổ ghế, đạp văng cái xô nước, cái thùng các tông chứa đồ lặt vặt nào đó... vậy mà bà chỉ nhắc nhở với giọng ôn tồn chứ chưa lần nào la mắng...
Còm tự hỏi phải chăng sau khi anh Hai thay đổi thái độ từ lần được ba dẫn đi đâu, nói “chuyện người lớn” nào đó, tới lượt thằng Tư, thằng Năm có nhiều dấu hiệu “phản bội”, thì bây giờ đến lượt nó “nghiêng ngả”?
Còm nằm nhích lại sát anh Hai, thủ thỉ hỏi:
- Hồi trước ba chở anh Hai đi đâu rồi nói chuyện bí mật gì với anh Hai phải không? Bây giờ em lớn rồi, anh Hai nói cho em nghe đi?
- Ừ! Bây giờ thì được. Bữa đó ba kể cho tao nghe rằng ba gặp dì trong đám giỗ một người quen rồi tình cờ biết rằng dì là con gái người bạn với bà ngoại hồi ở quê miền Tây. Ba lại biết dì đã lập gia đình, có bầu hai lần đều bị hư, bác sĩ bảo là không thể có con nữa, nên ông chồng bỏ đi lấy vợ khác. Dì đã xin việc trong một cô nhi viện để có dịp nuôi dạy những “đứa con” cho thỏa lòng khát khao được làm mẹ. Sau lần ấy hai người còn gặp nhau nhiều lần nữa. Cuối cùng ba ngỏ lời nếu dì chịu về nhà mình thay má thì dì sẽ có một lúc mấy đứa con mà không khí gia đình nhỏ dù sao vẫn ấm cúng hơn ở cô nhi viện... Trước đó thì ba đã hỏi ý kiến bà ngoại và được bà ngoại cho phép.
- Nghĩa là bà kia đơn giản chỉ vì muốn được làm má?
- Ừ! Ba còn nói thêm là gia đình mình phải biết ơn dì mới đúng. Tự dưng về nhà mình hầu từ ba tới thằng Út, cực khổ hơn hẳn làm việc ở cô nhi viện. Lúc nghe ba kể chuyện thì tao nhớ ngay buổi ra mắt, tao đã không chịu gọi dì là má, thiệt là đáng ăn cái tát của ba lắm chớ không oan. Chắc sắp tới, anh em mình phải đối xử khác với dì mới đúng!
Còm không nói gì. Gần đây, anh Hai đã bớt gọi bà kia khi nói chuyện với anh em Còm mà chuyển qua gọi là dì!
- Mày ngủ rồi hả Còm?
Còm vẫn nằm im. Thèm làm má! Có thiệt đó là ước muốn của bà kia? Người lớn quả tình khó hiểu. Rất khó hiểu!
(Trích đoạn)
- Nguyễn Thái Hải
- NXB Văn Hóa - Văn Nghệ