Mình Ơi... Về Ăn Cơm!
Mình Ơi... Về Ăn Cơm!
Cầm trên tay tập tản văn Mình Ơi... Về Ăn Cơm! của hai bạn trẻ Lưu Quang Minh và Trần Khánh Ngân, càng đọc, tôi càng thấy gợi nhớ về bài hát ấy. Hiện lên qua các bài viết ngắn là hầu hết những cung bậc yêu thương, hy vọng dành cho gia đình (ở bình diện hẹp), và dành cho cuộc sống nói chung. Song bên cạnh sự lãng mạn, bay bổng của tình yêu, hai cây bút trẻ tuổi không ngại khai thác cả những 'mặt trái' của tình cảm và các mối quan hệ gia đình. Ở nhiều bài viết, nhất là ở chùm 'Muộn', có lẽ những người cứng lòng, từng trải cũng cảm thấy cay cay nơi đáy mắt.
Tiếng gọi nhỏ nhẹ, có phần yếu ớt vang lên giữa đời sống xô bồ, nhiều dục vọng và cạm bẫy: 'Mình ơi...'; đã trở thành 'mệnh lệnh' của yêu thương: 'Về ăn cơm!' Cảm xúc trở nên lắng đọng và trầm xuống như thể người viết muốn đưa chúng ta về với thời xa xưa, cổ kính. Những bài tản văn gói ghém cả trong đó những câu chuyện vui ít, buồn nhiều, cho cuộc sống hiện tại và tương lai không biết chung - riêng nặng nhẹ phần nào...
Cái sự già dặn của tâm tưởng và cách viết đôi chỗ gieo một dấu lặng trong lòng. Điều ấy thật đáng ngạc nhiên khi tôi biết Lưu Quang Minh và Trần Khánh Ngân là hai cây bút còn rất trẻ, có đời sống khá hiện đại. Nhưng dần dần tôi 'ngẫm' ra được rằng cả hai đang sống cho cả một tương lai rất dài phía trước, với lời xác tín chung thủy, chân tình. Sống một cách sâu sắc và thận trọng, điều đó thật đáng quý. Tất cả những câu chuyện đều hướng về hạnh phúc, viết cho hạnh phúc...
Giai điệu hạnh phúc hình như trở nên chậm rãi hơn, gần với đời thường hơn qua những lời tâm tình của hai tác giả trẻ.
Mong bạn đọc đồng cảm với tôi, đọc Lưu Quang Minh và Trần Khánh Ngân mà không cần phải tách bạch giọng điệu, cảm xúc, câu chuyện...; bởi điều cả hai cùng hướng về, đó là tiếng gọi chân tình, thông điệp của sự thấu hiểu và tình yêu thương.
- Lưu Quang Minh
- Trần Khánh Ngân
- NXB Hội Nhà Văn
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!