Ám Ảnh
Ám Ảnh
Con người ai cũng có những nỗi sợ, phải không?
Tôi lại say mê nó.
Tôi tìm kiếm nỗi sợ như một người sưu tầm tem. Người ta có thể nghĩ tôi là một con bé kỳ lạ nhưng thực sự tôi không nghĩ thế. Đơn giản bởi vì tôi đam mê nó. Người ta gọi nó là Phobias - những nỗi sợ.
Có hàng tá nỗi sợ thông thường mà ta có thể bắt gặp. Rất nhiều người sợ độ cao, sợ đi thang máy hay sợ nhện. Những nỗi sợ thật tẻ nhạt. Tôi là người hâm mộ những nỗi sợ lạ lùng hơn nhiều. Những thứ đại loại như: "Sợ các vật dụng bằng kính" (Nelophobia) hay "Sợ bơ lạc dính lên vòm miệng" (Arachibutyrophobia).
Tất nhiên, tôi không phải là người sợ những điều này. Tôi cứ thắc mắc liệu người ta đã đặt tên cho những nỗi sợ đó chưa?
Khi có thể gọi tên một vật, một sự việc hay hiện tượng nào đó thì người ta dễ dàng nhận thức được nó. Những thứ mà người ta chưa thể đặt tên mới chính là điều cuốn hút tôi.
Tôi không biết phải gọi những nỗi sợ ở trên là gì, hay cứ gọi là "những nỗi sợ không tên" nhưng thực ra mọi nỗi sợ đều được đặt tên.
Cơn đau buốt chạy ngang đầu tôi.
Sự giận dữ. Sự bùng nổ. Diễn ra cùng lúc.
Bóng đen phủ kín không gian trắng xóa và tôi biết chuyện gì đang sắp xảy ra.
Zara White đặt mối nghi ngờ về một gã dở hơi đang đi lén theo sau mình. Những nỗi sợ hãi luôn ám ảnh cô. Và sự thật là, kể từ ngày cha dượng mất, cô đã không còn là chính mình. Nhưng hơn thế, việc mẹ gửi cô đến sống với bà nội ở thị trấn Maine lạnh kinh hoàng là điều hết sức tệ hại. Mục đích của hành động đó cốt yếu muốn giúp cô sống hòa đồng trở lại… Dù vậy, Zara vẫn cho rằng mẹ cô đã không công bằng với mình.
Cô không thể nhầm. Hình ảnh một kẻ bám đuôi giờ không còn là sức tưởng tượng phong phú của Zara hư cấu nên. Trên thực tế, gã đang bám theo cô, để lại đằng sau là vệt dài những hạt bụi vàng đầy kì quái. Có khúc mắc ở đây – không giống con người – sự yên ắng lạ thường của thị trấn Maine, và mọi chỉ dẫn đều hướng đến Zara.
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!