Đốt Cỏ Ngày Đồng
NGÀY NÀO CÒN mang thân người, ngày ấy người ta còn có thể bị ức hiếp, đày đọa, cách chia. Không còn thân người, sẽ không còn thân phận. Tự do chỉ có thể tìm được khi chúng tôi đã bỏ đi cái thân xác biết đau đớn, quẫn bách, đói khát, tuyệt vọng, mong mỏi. Và nếu người ta chết đi không còn linh hồn, thì chúng tôi chết đi sẽ còn lại một ý niệm, tựa như là một tứ thơ. Không ai biết đến nó, đứng bên ngoài cân nhắc của loài người, tứ thơ ấy nguyên vẹn biết là bao. Người ta sống, và chết, vì một mục đích, một niềm tin nào đó, họ đem thân mình và cuộc đời mình để làm hiển thị một ý niệm, tại sao chúng tôi không sống, và rồi chết đi cho một tứ thơ của riêng chúng tôi thôi, duy nhất và nguyên vẹn, dù tứ thơ ấy không thể viết nên lời: nó là tiếng thở của thinh không.
- Đoàn Minh Phượng
- NXB Hội Nhà Văn