Kẹo Bạc Hà Cho Tình Đầu
Kẹo Bạc Hà Cho Tình Đầu tập hợp các truyện ngắn hay từ cuộc thi viết truyện ngắn với chủ đề "Kẹo bạc hà cho tình đầu" do Tập san Áo Trắng tổ chức. Nội dung tập trung viết về lần rung động đầu đời của một người trẻ. Nó có thể là mối tình đầu, có thể “hình như là tình yêu”, có thể vừa dịu ngọt vừa the cay, có thể rất mãnh liệt bão dông hoặc nhẹ nhàng như chút rung động mặt hồ, nhưng cảm xúc đó đã khiến chúng ta cứ suốt đời nhớ nhớ, quên quên...
*****
Cuộc thi “Kẹo bạc hà cho tình đâu" của Áo Trắng lần này có nhiều truyện ngắn rất dễ thương. Các bạn viết hồn nhiên, kể về những cuộc tình rất thơ và rất nhẹ. Tôi ít tìm thấy truyện nào để lại những dư vị buồn dù trong đa số các câu chuyện, tình đầu đều không thành. Tôi tự nghĩ vì sao các bạn bước qua tình đầu nhẹ nhàng như thế?...
Sau khi đọc các truyện ngắn viết về tình đầu của các bạn, tôi nghĩ là thời nay các bạn trẻ yêu khác rồi. Khác với tình đầu của thế hệ tôi (dù tôi cũng chỉ hơn các bạn một thế hệ thôi) khác với tình đầu của thế hệ mà tình yêu trai gái thật sự là một thứ tình cảm vô cùng tha thiết và sẽ rất khó quên. Tình đầu của các bạn giờ đây đến nhanh, đến khi nào cũng không biết nữa, đến thông qua những tin nhắn trên điện thoại di động, đến bằng những status trên Facebook, đến bằng những cảm giác rất mơ hồ. Vì tình cảm đến nhanh và mong manh, khi tình đi các bạn thấy "có cũng như không"...
Nhà văn Dương Thụy
Đại diện Ban giám khảo viết về cuộc thi “Kẹo bạc hà cho tình đầu"
Trích đoạn sách hay
Đêm. Tôi nằm trăn trở, lòng tự hỏi: "Anh đang làm gì vậy, tại sao lại đối xử với mình như thế?". Tôi khóc rấm rức. Bỗng có chuông cửa, tôi ra ngoài thì ngạc nhiên, người ta đem tới cho tôi một phần bánh pizza mà tôi rất thích, kèm theo đó là một ly trà sữa, những thứ này chỉ có Hoàng mới biết tôi thích ăn.
Anh gọi cho tôi với giọng đe dọa: "Nè Châu khờ, ăn đi để còn có sức đọc kịch bản". Tôi hét lên trong điện thoại: "Mặc kệ tôi... Đói hay no gì cũng kệ tôi, anh để tôi yên". Anh trả lời gọn lỏn:"Mình chia tay rồi, em à"...
(...)
Anh nhắn tin cho tôi: “Cho anh nghe giọng nói của em một chút". Tôi không trả lời. Lần này tôi quyết định mình sẽ là người chia tay. Anh gọi điện, một cuộc gọi nhỡ, hai cuộc gọi nhỡ, bảy cuộc gọi nhỡ... Hai tiếng sau, có người đập cửa nhà tôi đùng đùng. Tôi vội vàng chạy ra mở cửa. Thằng bạn học chung lớp diễn viên với tôi hớt ha hớt hãi nói không ra lời:
- Sao... không nghe điện thoại... Hoàng... Hoàng... Nó mới chết rồi!
(Trích truyện ngắn Khi không là trò chơi)
...Tôi không biết mình là ai khi đứng giữa ngã ba đường. Nhìn vào mắt Dé tôi thấy đôi mắt buồn bã chứa nhiều điều sâu thẳm không thể nói thành lời. Tình cảm Dé dành cho Mộng còn nhiều hơn cả tôi. Dé rất muốn nắm tay Mộng, dù chỉ một lần thôi.
Tôi vừa muốn Mộng làm điều đó cho Dé nhưng cũng muốn Mộng đừng làm. Lòng tôi sẽ hờn ghen nếu thấy tay Dé nằm trong tay Mộng. Mộng tốt với tôi, luôn chăm sóc tôi. Cảm giác ấm áp Mộng đem đến cho tôi làm tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi cũng muốn Dé biết những cảm giác ấm áp đó nhưng tôi cũng thấy hờn ghen.
Mộng vô tư không hiểu cảm xúc của tôi và Dé hay Mộng giả vờ không biết? Mộng lảng tránh ánh mắt Dé, chỉ nhìn vào mắt tôi.
Hai chúng tôi leo lên xe, Dé rơm rớm nước mắt, tay vân vê vạt áo. Ánh mắt Dé nhìn theo Mộng đầy buồn bã và khao khát. Hình ảnh Dé rớt lại bên đường trông đơn côi làm sao...
(Trích truyện ngắn Giữa mùa trăng)
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!