Khỏa Thân Trắng
Khỏa Thân Trắng
Mở mắt đụng khoảng chăn gối trống, chờ một lúc cũng chẳng tăm hơi, ông trở dậy đi tìm, bắt gặp nàng đang đứng trong phòng vẽ. Pàng khỏa thân, đẹp hoàn hảo như pho tượng được tạo hóa chăm chút nâng niu đến từng chi tiết. Nàng dùng mười đầu ngón tay để vẽ một bức tranh, cử điệu uyển chuyển mềm mại như điệu múa, như thể đang lên đồng. Những vệt sơn dầu bám trên nền toan lập tức chuyển động trong thế trận ma quái, gắn, kết, cuốn, quyện, đan, cài, hút, xiết, lẫn lộn vào nhau.
(Người đội mũ đỏ)
Những ám ảnh nào đã vướng vít trong tâm hồn Phi Anh, để đến khi tượng hình tượng dạng thì méo mó, kinh hoàng, ngả nghiêng, gãy đổ, vỡ toác, điên cuồng đến đỉnh điểm...? Không là cái gì nguyên vẹn: những vết nứt địa chấn, những dòng nham thạch tuôn đổ, những cơn đại hồng thủy, những gương mặt người dị dạng, những cơn giao ái hân hoan, những mắt, miệng, mũi, môi sứt sẹo, lung lay, những tay, chân, đầu, mình quằn quại, rên siết... Cảm giác như người tạo tác đã cố rướn lên, dù chỉ một lần rồi thôi, để tinh anh phát tiết tới tận cùng, và ngày mai sẽ chết...
(Phiêu linh trắng)
Nhưng rồi thoảng qua trong đầu nàng những lời của Sáng, bên con sông ngút ngàn trong xanh, nước thơm lành, mát đẹp như mơ: Chẳng có bùa yêu trên đời đâu, chỉ có những con người yêu nhau đến cháy lòng, yêu tron vẹn chung tình và yêu mãi đến già đến chết không thay đổi. Học cách hiền ngoan hơn, bởi tìm thấy tình yêu có lẽ chỉ mới là một phần thôi, nuôi dưỡng cho tình yêu sống mãi trong ngôi nhà chung, đó mới đúng thật là hạnh phúc...
(Xe đỏ, sông xanh, đêm trắng và bùa yêu)
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!