Ra Vườn Nhặt Nắng
“Độ trong nào của giọt sương đã giúp Ra vườn nhặt nắng mở rộng thêm biên giới cho yêu thương? Đó là một tinh thần khoan dung mới, một niềm thân ái mới. To tát ư? Không đâu. Đơn giản vì, khoan dung trước tiên chưa phải tha thứ hay tha bổng cho ai. Mà là mở rộng lòng cho yêu thương vỗ sóng. Này nhé, yêu cái đáng yêu, chỉ cần lòng yêu cũ. Còn yêu được cái khó yêu thì cần phải có khoan dung. Nhờ khoan dung mà một miền mới, một cách mới của yêu thương được mở ra. Và, đó là lòng yêu mới. Nếu cái nóng bức mùa hè vẫn làm bé khó chịu, vẫn bị xem là đáng ghét, thì trong giọt sương của Linh, nóng lại đáng thích, đáng yêu : “Bạn có biết mùa hè/ Thích nhất là cái nóng/ Nó làm đổ mồ hôi/ Và làn da căng bóng// Mùa hè làm cho sóng/ Dát vàng giữa biển xanh/ Mùa hè làm cho canh/ Ăn mát ơi là mát// Mùa hè làm tiếng hát/ Hào hứng khỏe mạnh hơn/ Mùa hè sẽ cô đơn/ Nếu như ta sợ nó // Mùa hè như chó nhỏ/ Tung tăng ở quanh ta/ Bạn là mùa hè à ?/ Quệt mồ hôi, chào bạn”. Mê facebook bị xem là điều dở, thì trong giọt sương này, nó lại là điều hay : “Bà hay vào Facebook/ Bố mẹ cũng hay vào/ Cô chú và các bác/ Cũng chả thiếu người nào // Em giận mọi người lắm/ Ít thời gian cho em/ Mà lại yêu Facebook/ Hơn trẻ nhỏ yêu kem // Nhưng bé ơi đâu biết/ Mình được mọi người yêu/ Hàng ngày ảnh của bé/ Thu về like rất nhiều”. Hiệu lệnh phát lung tung vốn bị xem là đáng chán. Thì ở đây, không sao cả, vẫn đáng yêu như thường. Tất nhiên, đáng yêu theo một cách khác: “Ai đã từng 9 tuổi/ Thì xin mời giơ tay/ Ai đã từng 6 tuổi/ Giơ tay cũng được này/ Ai chưa từng 6 tuổi/ Cũng xin mời giơ tay/ Giơ tay là thể dục/ Như với cánh chim bay”. Tinh thần khoan dung ấy rải nắng khắp cả tập thơ, khiến đâu đâu cũng gặp ánh sáng của độ lượng, khoan hòa, thân ái: “Ngón cái thi thoảng cộng sai/ Nhưng các ngón khác không ai trách gì”. “Không dừng cũng không sao cả”, “Và đâu trách câu nào”… Đó không phải lối nói ngược với thói thường để độc đáo, lập dị. Cũng không phải thỏa hiệp với khuyết nhược để xuê xoa. Mà là tìm ra ở đó nét đáng yêu khác. Nghĩa là tiếp cận cuộc đời này trên một quan niệm về giá trị khác. Không lấy việc giáo huấn trẻ tuân theo những giáo điều cứng nhắc làm trọng. Mà nâng niu niềm khoan dung hồn hậu mới là trọng. Chi chút những giọt yêu thương trong vắt của lòng trẻ mới là cần. Nhờ thế, giá trị mới hóa thân thành cái nhìn mới, tạo ra một chất thơ mới. Và, tạo ra giọt sương Linh.
Vậy là, trên đôi cánh ngộ nghĩnh vốn có của thơ thiếu nhi, Nguyễn Thế Hoàng Linh đã mang đến một vẻ ngây ngô mà ý vị riêng. Một độ trong mới. Một độ chơi mới. Một độ thơ mới. Ấy là nhịp rung của hồn trẻ hôm nay. Ta hiểu vì sao, Ra vườn nhặt nắng đang là sự lựa chọn tin yêu của thế hệ mới.”
Thông tin tác giả
Nguyễn Thế Hoàng Linh sinh năm 1982, viết thơ từ 12 tuổi gần như hàng ngày và đến nay đã có hơn 10000 bài thơ và các tác phẩm nhiều thể loại. Tiểu thuyết “Chuyện của thiên tài” nhận “Giải thưởng Hội nhà văn Hà Nội năm 2005”.
Sách đã in:
- Chuyện của thiên tài (tiểu thuyết)
- Lẽ giản đơn (tập thơ)
- Mỗi quốc gia một thành phố của thế giới (tập thơ)
- Hở (tập thơ)
- Mật thư (tập thơ)
- Em giấu gì ở trong lòng thế? (tập thơ)
- Ra vườn nhặt nắng (tập thơ)
- Nguyễn Thế Hoàng Linh
- NXB Thế Giới
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!