Đối Âm: Thực Hành & Ứng Dụng
Đối Âm: Thực Hành & Ứng Dụng
Từ đầu thế kỷ thứ 20 các nhà soạn nhạc đã cảm thấy sự cần thiết là phải vượt ra khỏi khái niệm Đối âm đơn thuần, đó chính là khái niệm đường nét của giai điệu mà xưa nay họ vẫn quen áp dụng thuận âm và di chuyển nghịch chiều. Tính liền mạch trong tác phẩm của họ càng ngày càng rõ nét và định hướng giai điệu của họ ngày càng có chủ đích hơn, và như vậy cần phải có một khái niệm tổ chức âm nhạc bao quát hơn. Trong một nỗ lực để vươn tới một kêt cấu tổng thể hài hòa hơn về mặt tổ chức và thiết lập các cung các bè trong toàn bộ tác phẩm hay trong từng phần của tác phẩm. Các nhà soạn nhạc đã nhận ra và bắt đầu khai thác một yếu tố đó là sự liền mạch trong tác phẩm mà chúng ta sẽ gọi là hợp âm mở rộng. Trải qua một thời gian khá dài và sau này cũng chính xuất phát từ thuật ngữ Hợp âm mở rộng thì cũng đã hình thành được một khái niệm thứ hai đó là Tiến trình Hòa âm.
Khái niệm căn bản của thuật ngữ Hợp âm mở rộng là sự triển khai về một quãng chủ đạo. Hợp âm mở rộng có thể tạo ra một số các kỹ thuât, và quan trọng nhất trong các kỹ thuật này, đó là việc phát triển kết cấu theo chiều ngang thuộc Hợp âm mở rộng. Khi triển khai quãng theo chiều ngang thì các giai điệu (phức điệu) sẽ được phát triển trên một nền đã đươc xác định sẵn theo chiều đứng bởi quãng chủ đạo của nó. Vì thế sự triển khai theo chiều ngang đã tạo ra một sự tương tác gắn kết giữa hai chiều âm nhạc tức là chiều đứng và chiều ngang. Các giai điệu thường triển khai theo chiều ngang và các quãng chủ đạo bằng cách đó mà mở rộng theo chiều đứng.
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!