Hồ Điệp Và Kình Ngư
Kinh Du đứng dưới dòng nước nóng, nhớ lại lời của ông Hồ Viễn Hoành, hơi ngẩng đầu lên, để mặc cho nước nóng giội xuống mặt, yết hầu chuyển động lên xuống, có thứ gì đó chảy xuống theo dòng nước.
Anh không muốn quên.
Thích cô, chính là chuyện của cả một đời.
Đêm hôm ấy, lần đầu tiên Kinh Du mơ thấy Hồ Điệp, cô vẫn giống như trong trí nhớ của anh, vừa khóc vừa gọi “anh Kinh Du”, hỏi anh tại sao lại muốn quên cô đi.
Không… Anh không hề…
Kinh Du choàng tỉnh từ trong cơn mơ, vào khoảnh khắc tỉnh dậy, miệng anh vẫn đang nói là anh không hề quên cô, tiếng mưa rơi nghe rõ mồn một trong đêm vắng.
- Tuế Kiến
- NXB Văn Học
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!