Không Biết Đâu Mà Lần
Vẫn là chuyện trường - chuyện lớp, chuyện dạy - chuyện học, chuyện thầy - chuyện trò.
Tôi mon men bước vào lãnh địa này với ý nghĩ muốn "hâm nóng lại những gì đã nguội" theo cách của riêng mình. Từ góc nhìn của riêng mình. Từ rung cảm của riêng mình. Và cuối cùng, từ cách kể của riêng mình.
Tất nhiên, đấy là mong muốn của tôi, còn Không Biết Đâu Mà Lần có cụ thể hóa được mong muốn ấy hay không, tôi đã bước tới chưa, bước tới bằng cả hai chân, một chân, hay nửa bàn chân, lại nằm ở phán quyết của bạn đọc.
Tôi chỉ dám chắc chắn rằng, những gì tôi viết ra trong tác phẩm đều là những điều, hoặc mắt tôi đã thấy, hoặc tai tôi đã nghe, hoặc đồng thời vừa mắt tôi thấy vừa tai tôi nghe. Tôi đã nói thật. Ít nhất là với suy nghĩ và trăn trở của mình.
Tác giả Văn Thành Lê
Trích đoạn Không Biết Đâu Mà Lần
Ôi cha mẹ ơi. Ôi ông bà ông vải ơi. Anh giật mình. Anh muốn té ngửa. Anh suýt xỉu. Anh méo mặt. Anh đỏ tía tai. Anh dựng tóc gáỵ. Anh đổ mồ hôi. Anh nổi da gà. Anh dựng cả lông tay lông chân. Anh sốc toàn tập sốc cực đại theo nhũng câu hỏi của học trò.
Anh từng sợ học trò không dám mở miệng trao đổi. Anh từng sợ học trò ngồi ngây ra cam chịu cảnh Anh và câu lạc bộ Sức khỏe sinh sản dàn dựng tra tốn. Thực tế là học trò hỏi như mưa, dập Anh, tra tấn Anh và những người vào vai tư vấn viên tơi bời khói lửa. Những câu hỏi dạng há miệng mắc quai, vậy mà chúng gạt phăng, nhẹ nhàng giản đơn như tuột quần dài nhảy tùm xuống bể bơi.
- Văn Thành Lê
- NXB Trẻ
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!