Ốc Gió
ỐC GIÓ
Đang nóng, ăn ngay thì ngon.
- Anh chỉ muốn ăn em, - giọng cậu bạo dạn một cách khổ sở làm Ngọc lại cười.
- Anh còn chưa biết hôn thế nào kia mà. Em phải ăn cái đã. Em háu đói lắm, vừa ăn xong lại ăn được ngay.
Cái miệng đang nói bị khóa lại, nụ hôn có lẽ giống trên phim, lưỡi gặp lưỡi, môi dính vào nhau. Nhân loại tạo ra điện ảnh có lẽ để dạy người ta hôn nhau thế nào, anh học trò tội nghiệp cuống quýt tít mù khiến cho "cô giáo" cứ phải "thế này thế này...". Sự nghiệp đào tạo cứ lập cập mà cũng không lâu, ngón tay, mái đầu, đôi môi dính mỡ cứ tự lần đến, đặt đúng chỗ phải đặt. Những khám phá sững sờ, những mê cuồng quá phê ma túy, có lẽ thế, khiến chàng trai quên tiệt biển đảo, hành trình về quê.
Nhiều năm sau, Phấn đã có cuộc sống ổn định... Ngươi đàn bà ấy đã lấy đi sự trinh nguyên trong tâm lý của anh, sao nghiệt ngã mất tăm, để lại những câu hỏi, như là nàng có thật không, có thật nàng như thế...
Biển đảo, vì thế cứ lúc ngăn ngắt tím, lúc giàn giụa xanh, cánh buồm be bé.
(trích đoạn "Ốc gió")
- Trần Chiến
- NXB Trẻ
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!