Thư Cho Bé Sơ Sinh & Những Bài Thơ Khác
Có một chàng thi sỹ một hôm vì lẽ gì đó bỏ đi làm thầy thuốc. Mười năm... hai mươi năm... anh cặm cụi chăm sóc, chữa lành, làm dịu nỗi đau của trẻ thơ; anh buồn vui cùng nỗi buồn vui của những người làm cha mẹ. Đời sống trôi đi trong bận rộn thường ngày.
Nhưng những hoàng hôn tím biếc ngày xưa vẫn còn loang mãi trong sâu thẳm riêng mình. Những sân ga ngày xưa vẫn còn nguyên vẹn bóng hai người không đi cùng chuyến tàu hạnh phúc. Sợi tóc ngày xưa vẫn thương hoài ngàn năm trong ký ức. Không có ai ngoài chính mình, người thầy thuốc ấy lại tự an ủi, tự băng bó bằng tiếng thì thầm của chàng thi sĩ buồn bã. Thơ - thứ không cần thiết cho người này nhưng cần thiết cho người khác. Mà kẻ khác đôi khi là chính ta.
Tôi xác tín. Ta đang có trong tay một thứ thơ đích thực. Không cố buồn khi chưa đủ buồn. Không cố vui khi chưa đủ vui. Không cố nhớ khi chưa đủ nhớ! Thứ Thơ mọc từ cội rễ tâm hồn, tự nhiên và giản dị như lời nói. Nhưng, là thứ lời nói đủ để làm giật mình: "Khi anh cắt rún cho em. Anh đã xin lỗi chân thành rồi đó nhé. Vì từ nay em đã phải cô đơn. Em đã phải xa địa đàng lòng mẹ..."
(Nhà thơ Đỗ Trung Quân)
- Đỗ Hồng Ngọc
- NXB Hội Nhà Văn
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!