Tủ Sách 8X - Căn Nhà Vẫn Mở Cửa
19 tuổi, tôi tưởng rằng cuộc đời mình đã kết thúc. Nhưng không ngờ, trên giường bệnh, trong bốn bức tường chật hẹp, những con chữ đã mở ra cho tôi một thế giới khác. Gần bảy năm qua, tôi viết nhiều, viết không ngừng và lại thấy mình được sống, đáng được sống. Từ những vần thơ khi còn nằm liệt giường cho đến những truyện ngắn, tiểu thuyết được viết sau này, cuộc đời như thôi thúc tôi phải viết để thấy rằng mình đang tồn tại. Nhiều người đã hỏi rằng, suốt sáu năm hầu như không ra khỏi nhà, tôi lấy đâu ra cảm hứng và ý tưởng để viết. Tôi đã không thể trả lời, với tôi, cảm hứng sống và cảm hứng viết gần như đã hòa thành một. Còn ý tưởng, có lẽ là từ trái tim nhiều vết sẹo và khao khát muốn vươn lên, hơn cả là niềm tin vào những giá trị của cuộc đời. Cũng chính văn chương đã góp phần nuôi lớn giá trị và niềm tin ấy.
Vương Thị Bích Việt
*****
Tôi bỗng nhỏm người dậy, nằng nặc đòi ra sân khi nghe nhắc về những con ve. Mẹ đẩy tôi trên chiếc xe lăn ra bên ngoài. Yếu ớt, tôi không ngước lên nổi tìm những con ve lột xác hay thấy những con ve mà tôi vẫn chưa được nhìn thấy tận mắt bao giờ. Nước mắt tôi ứa ra, cảm xúc gì nghẹn lại ở tim đến đầy chật, đau nhói. Tiếng ve len vào kẽ lá, dìu dịu ru vào miền ký ức xa xăm, những ngày bình yên còn có bố. Và tôi nhớ đến những điều bố nói năm xưa mà thấy giận bản thân đã lãng quên chính mình quá lâu, bỏ mặc số phận mà không chịu cố gắng vượt qua.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình đổi thay, vươn mình khỏi cái xác của chính mình, bỏ những ủ dột phía sau như những con ve sầu lột xác. Tôi sẽ sống một cuộc đời rất khác, dù cuộc đời ấy có nghiệt ngã đến đâu.
(Trích đoạn Những con ve sầu lột xác)
- Vương Thị Bích Việt
- NXB Văn Hóa - Văn Nghệ
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!