Cỏ Không Tên
Cỏ Không Tên
Bài hát của nàng đa phần mỏng mảnh, diệu vợi như gió, ấy là khi nàng vui với những viên mãn trong đời, khi nàng nhìn mùa nhìn mây nhìn cây nhìn hoa, là khi nàng trông đường ngắm phố, thoảng có lúc thâm trầm ấm áp sâu lắng như ấm trà đợi tay ai rót, ấy là lúc bình lặng nàng soi vào ký ức tươi đẹp đời mình với tình với người và với đời. Có lúc, lời hát dữ dội tựa như sóng ngầm trong lòng biển, những khát khao thường hằng vĩnh cửu bất luận tuổi tác ở một người phụ nữ giàu cảm xúc và nặng nỗi đa đoan. Sóng ngầm thôi, vì nàng luôn để chúng khuất lấp trong óng ánh giọng hát của mình rồi!
Giọng hát của nàng, dịu dàng đến huyễn hoặc!
Như tiếng chim thanh trong ban mai xanh...
Như lả lơi gió trên thảo nguyên quang đãng...
Và lấp lánh ánh trăng trong một đêm nàng nhìn thấy bóng của mình thật sâu thật sâu trong vô thức!
Nàng là thế, luyến láy giọng dân ca. Những Ưu, Hoan, Miên, Di... của nàng dù trộn lẫn vào đâu củng chẳng khó để nhận ra. Bởi nàng đã bày chúng lên bàn tiệc của ngôn từ, trao cho chúng năng lượng để nhảy múa không biết mệt mỏi. Miệt mài dòng chảy ngôn ngữ trong tâm hồn nàng không một phút lơi nghỉ, dù bài hát ấy có dài hay ngắn!
Nàng yêu Đời, yêu Người, yêu cả những giọt Thời Gian lặng lẽ rơi rụng trong cuộc hành trình của đời mình. Thế nên nàng say sưa và mê mải hát!
Nàng yêu Thơ vô cùng, yêu bằng cả Si Mê lẫn Tỉnh Thức.
Còn tôi, tôi yêu lắm những khúc hát ấy của nàng!
("Nguyên Trân - Người đàn bà hát" - Phan Mạnh Thắng)
- Nguyên Trần
- NXB Hội Nhà Văn
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!