Nghiêng Về Phía Nỗi Đau

Thơ như tiếng thở dài. Như gió lãng du qua mùa xưa trút lá. Không âm thanh. Vọng âm thanh. Đừng bận tâm. Mỗi ngày vẫn thơ. Và, người ta lại cúi xuống với trang viết. Chữ còn đó. Chữ nhạt phai. Không gì cả. Tiếng nói nào của lòng mình, tự mình lại thì thầm. Lại hân hoan. Lại muộn phiền. Tôi bây giờ, đã trẻ hay đã già? Không rõ nữa. Nhưng rồi, tôi luôn thích đọc những bài thơ viết về ba, về mẹ, về một mùa lãng du mây trắng.
- Trịnh Bích Ngân
- NXB Hội Nhà Văn
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!