Mai Kia Mốt Nọ Mình Rời Bỏ Người Ta
Mai Kia Mốt Nọ Mình Rời Bỏ Người Ta
Anh vẫn đợi em, dưới căn nhà xưa. Nơi có con chim sẻ, nhẩn nha tha sợi rơm khô mỗi chiều, về đan tổ. Chiếc lá rơi, thương khói bếp giật mình. Cọng cỏ phơi nắng ấm ngoài sân, châu chấu xanh như lá mạ trên đồng, dế cơm xiêm áo chờ sương xuống. Em về kịp lửa sôi cơm, chén trà nóng trên mặt bàn, chờ sẵn.
Mấy mươi năm nữa anh già, mấy mươi năm nữa em thôi trẻ. Chúng ta ngồi cạnh nhau, thương cơn gió mê mải bên song cửa. Mình lặng im như núi trong dáng ngồi, không cần nói quá nhiều. Bởi lúc này, đang quá đỗi bình yên. Đời sống trôi dưới tán cây, mình thương nhau dài tháng ngày. Yêu đương có bao giờ là cũ, chỉ tiếc những hôm tóc xanh, khản giọng gọi nhau không dạ thưa, thì cũng có là gì đâu, nếu lúc này nắm tay nhau vẫn kịp.
(ValenTine)
- Ngô Nguyệt Hữu
- NXB Hội Nhà Văn
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!