Giấc Mơ Có Mẹ
Giấc Mơ Có Mẹ
Tập sách nhỏ nhắn, trình bày trang nhã giống như một món quà xinh xắn. Mà đúng là một món quà khi từng câu chuyện thấm đẫm tình mẫu tử - tình phụ tử cứ lần lượt nhẹ nhàng lướt qua.
Có những đứa bé mồ côi mẹ như Linh, gai góc để che dấu đi con người yếu đuối và nỗi nhớ quay quắt người mẹ đã mất, và kết thúc vỡ òa trong vòng tay người cha tưởng không tìm lại được và người chị gái cùng mẹ khác cha mà giờ “nó xem như mẹ” (Ngày thôi mưa)
Có đứa bé bị mẹ bỏ rơi từ thuở lọt lòng sau một lần lầm lỡ, để rồi với niềm ân hận khôn nguôi, người mẹ ấy đã từ bỏ tất cả xin vào làm trong trại trẻ mồ côi, để được thấy con mình lớn lên, đau đớn không dám thừa nhận mình là mẹ. Còn đứa bé ấy, với niềm tin mãnh liệt đã tham gia cuộc thi hát, hy vọng với những lời tha thiết “Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ. Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời, mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ…” người mẹ sẽ tìm thấy mình. (Giấc mơ có mẹ)
Và những đứa con lầm lỡ như Quyên, chìm đắm trong ánh hào quang và đam mê tiền bạc dần rời xa mái ấm gia đình để đến khi “rời trại giam, bước chân vô hướng, cô không dàm về, nhưng dáng người mẹ hiền đang đứng tựa cửa đợi khiến cô có đủ dũng cảm để quay về” bởi lòng mẹ luôn bao dung, luôn là bờ bến an toàn cho đứa con dù nó có lỗi lầm. (Hoa hồng của mẹ)
Tình mẫu tử xưa nay luôn là đề tài bất tận cho thi ca, nhưng có một thứ tình cảm cũng không kém cao quý và thiêng liêng, ấy là tình cảm cha dành cho con gái, nhất là khi người cha ấy đóng luôn vai trò làm mẹ. “Cảm ơn cuộc sống đã cho mỗi người một người cha để biết mình được yêu thương và che chở” (Ba và con gái).
Có ai không xúc động, yêu cha mình hơn và cảm thấy hạnh phúc hơn vì vẫn còn được trong vòng tay cha khi nghe câu trả lời của người nông dân với gã phú hộ: “Thưa ông, tôi làm cha ông để tôi đem cả đời tôi bao bọc cho ông, tôi đem cả sinh mạng tôi dậng hiến cho ông, tôi đem cả tài sản của tôi để trao cho ông, tất cả những gì thuộc về tôi, đều là của ông”(Gã điên và Người cha)
Là một tác giả trẻ với nhiều truyện ngắn đăng trên các báo và tạp chí như: Áo Trắng, Tài Hoa Trẻ, Tiếp Thị & Gia Đình, Thế Giới Văn Hóa, SGGP Thứ 7, Thế Giới Mới, Giác Ngộ, Mẹ Yêu Bé…, tuyển tập truyện ngắn Giấc Mơ Có Mẹ như món quà nhân mùa Vu Lan mà Minh Vy gửi đến những người làm con để thấu hiểu tình yêu thương đến vô tận của cha mẹ, và để cảm nhận mình đang hạnh phúc, cái hạnh phúc bình dị trong vòng tay cha mẹ.
Mục lục
- Ngày thôi mưa...
- Mẹ như tia nắng mặt trời
- Giấc mơ có mẹ
- Mẹ chưa có chồng...
- Cái bẫy và chim phóng sinh
- Hoa hồng của mẹ...
- Mùa Vu Lan về
- Nước mắt của biển
- Vệt nắng cuối trời...
- Gã điên và Người cha
- Ba và con gái
Trích đoạn truyện ngắn Giấc mơ có mẹ
Khán phòng gần cả ngàn người như đang nín thở. Không gian im lặng và rất căng thẳng như đang chờ đợi một sự bùng nổ.
Trên sân khấu, những chùm đèn màu, chiếu xuống. Ánh đèn follow từ trên cao bắt đầu chiếu xuống ngay tâm sân khấu sâu hun hút vào bên trong. Ánh sáng từ từ bật lên và di chuyển ra hướng trung tâm gần khán giả…
Hình ảnh một cô bé dần hiện lên rõ nét trong chiếc váy trắng và đôi bím tóc. Giọng hát trong veo của em vang lên cùng tiếng đệm của đàn piano, tiếng violon đang kéo réo rắc như chính tâm trạng của em đang muốn thể hiện: “Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi. Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ mẹ. Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời, mẹ dịu hiền về với con nhé con nhớ mẹ…”.
Dưới sân khấu, một người phụ nữ đang hướng tầm mắt lên cao để nhìn em cho thật rõ, thật rõ… cô như uống từng lời phát ra từ miệng em, nhẹ nhưng bay rất cao, rất xa…
**********
Hạnh có thai.
Cái tin làm chấn động từ đầu ngõ đến cuối xóm. Ai cũng biết nhà ông Sáu Tâm là một gia đình gia giáo. Cả dòng họ theo nghiệp gõ đầu trẻ nên lấy chuẩn mực đạo đức làm thước đo dạy dỗ con cái. Hạnh là con gái rượu của ông Tâm, ông giữ con gái như giữ khối kim cương khổng lồ từ trước đến giờ. Ông không cho cô tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào nếu ông chưa cho phép. Một hôm, người ta thấy Hạnh mặt mày xanh xao, cơ thể mệt mỏi, ông Tâm đắt Hạnh đi khám bệnh mới biết Hạnh có thai. Xấu hổ với lối xóm, ông vứt hết đồ của Hạnh ra đường, coi như từ bỏ đứa con gái hư hỏng.
Ngôi nhà trọ sâu hun hút trong con hẻm phải qua nhiều bãi rác, Hạnh ôm con ầu ơ những lời ru ngọt ngào, cô bé được dòng sữa mẹ và những tiếng ru nên ngoan ngoãn ngủ ngon trong vòng tay êm ái của Hạnh.
Được hơn hai tháng, nó cứng cáp hơn, Hạnh cẩn thẩn gói đứa nhỏ vào một cái khăn màu hồng, cho bé bú no rồi gom hết quần áo, bồng con đi vào một buổi chiều sắp tàn.
Hạnh len lén bỏ đứa bé trước cổng một trung tâm nuôi trẻ mồ côi, rồi đứng nép vào một góc quan sát…
**********
Đôi mắt người phụ nữ vẫn hướng về sân khấu, ánh đèn đang chuyển màu, giọng ca của em vẫn trôi đi, trôi đi như cứa sâu hơn vào lòng người phụ nữ: “Lời nguyện cầu từ chốn xa, mong ước con yên bình, mẹ thật hiền tựa nắng mai, ấp ôm con tháng ngày…”.
Cô bé dần dần di chuyển xuống từng bậc thang của sân khấu, ánh đèn follow vẫn đi theo em, tiếng hát em cất cao day dứt. Người phụ nữ đôi mắt đang rưng rưng, môi cô run lên và sắp bật ra tiếng khóc…
- Minh Vy
- NXB Văn Hóa - Văn Nghệ
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!