Hồi Phục
HỒI PHỤC
Tập truyện gồm 10 truyện ngắn: Đứa trẻ, Xuyên đêm, Cảnh biển, Xâm lấn, Nhân vật của Maurizio, Đĩa nhạc Milhaud, Nâng cốc, Chìa khoá, Vàng ngô, Hồi phục.
* * * * *
Đặt quyển sách lên vali, anh đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh. Một nhân viên đang dùng cây lau sàn nhúng vào thùng nước dung dịch xanh nhạt. Bên trong nhà vệ sinh vắng lặng. Vinh đứng trước bồn rửa mặt, vòi nước cảm ứng phun ra các tia khá mạnh, khiến áo khoác của anh lấm tấm ướt. Anh vã chút nước lên mặt. Các ý nghĩ nặng nề hiện ra từ những trang sách bị lùa về vị trí ban đầu của chúng, mất đi sức mạnh đe dọa. Dòng nước lạnh toát chảy dọc từ trán xuống xương hàm. Sự tỉnh táo quay trở lại. Mở mắt, Vinh nhận ra anh không là người duy nhất trong nhà vệ sinh.
Dãy bồn rửa đối diện, phản chiếu trong gương, một phụ nữ trẻ đang tháo cái khăn mỏng khỏi cổ. Cô ta cởi tiếp chiếc áo choàng thiết kế đắt tiền. Bên trong, cô ta chỉ mặc cái váy vải bông tầm thường, hơi nhàu nát, giống như đồ mặc nhà. Bằng mẩu khăn giấy nhúng vào nước nóng, cô ta bắt đầu cúi xuống lau bắp chân đầy vết bầm tím. Những hành động chậm rãi, như trong một nghi lễ câm lặng. Chỉ đến khi mẩu khăn giấy cọ vào vệt máu đóng khô mé trong cánh tay, mới vang lên tiếng rên khẽ, tuyệt vọng. Vinh xoay hẳn lại. Người phụ nữ trẻ nhận ra sơ suất. Cô ta câm bặt. Khuôn mặt được cấu thành bởi các chi tiết nhợt nhạt, không đường viền. Vinh sực nhận ra cô ta chính là người ngồi đối diện anh ban nãy. Cô ta bị đánh khá nặng. Mé trong tay có hai vết cắt sâu.
- Có chuyện gì vậy?
- Không gì cả! - Bất chợt cô ta vung lên cánh tay bị thương, ngăn cản người lạ tiến đến gần.
- Có cần tôi giúp đỡ gì không? - Anh cau mày, nhận thấy máu lại rỉ ra, chảy dọc cánh tay. Kinh nghiệm của người từng tham gia các hoạt động ngoại khóa giúp anh biết, chỉ một dải băng nhỏ quấn chặt trên bắp tay, máu sẽ ngưng chảy.
- Để tôi yên! - Người bị thương có giọng nói căng thẳng.
Không tranh cãi nữa, Vinh bước đến, nắm lấy khuỷu tay cô ta. Thương tích gây nên bởi một vật không mấy sắc bén. Tuy không sâu, nhưng vết cắt rất tệ. Ở khoảng cách gần, cô ta còn có nhiều vết bầm cũ mới, như thể bên dưới lớp da mỏng và xanh, tất cả các mạch máu đều dập vỡ. Xé mạnh chiếc khăn quấn cổ của cô ta, anh gấp một miếng làm gạc. Mảnh ngoài dài hơn làm băng, buộc vết thương.
- Không đau chứ? - Vinh hỏi.
- Đau! - Đôi mắt trống rỗng lóe lên ánh sáng man dại - Giá tôi có thể giết hắn!
- Ai? - Anh giật mình.
- Người đang sống với tôi.
- Chồng cô?
Cô ta lắc đầu, mặc lại áo khoác, nhăn mặt khi cử động làm vết thương nhói lên. Một mẫu người kỳ lạ. Người ta không thể đoán cô ta là ai. Cả giọng nói cũng không cho biết cô ta từ đâu đến. Vóc dáng thanh mảnh và cử chỉ dễ chịu của người được nuôi dạy tốt. Nhưng ánh mắt căm ghét, vẻ thất lạc sâu xa, lớp trang điểm đậm và các câu nói cụt lủn thì lại gợi lên mối liên kết mơ hồ với một thế giới u ám, nơi mọi thứ đều được cân nhắc dưới thứ ánh sáng của thực tế thô bạo. Xếp lại vài món trong chiếc túi da cũng đắt tiền nhưng đã cũ, người phụ nữ trẻ bước thẳng ra cửa, không buồn cám ơn người giúp đỡ mình.
(trích truyện ngắn Xuyên đêm)
- Phan Hồn Nhiên
- NXB Trẻ
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!