Người Ăn Bóng
Người Ăn Bóng là những truyện ngắn, nhỏ tiêu biểu viết về tình yêu, cuộc sống, những khuất lấp ẩn nấp thường trưc trong tâm hồn một hôm tình cờ phát hiện. Cuộc đời với tất cả sự cao đẹp hào nhoáng mông mác bên ngoài và vẻ dung tục, suồng sã được che đậy kín đáo bên trong của nó. Cái trí thức hai mặt đỏng đảnh và duyên dáng cứ thế cuộc đời trôi đi…
Trích đoạn
SEN TÂY TẠNG
Hắn đã đến đó. Quán nhỏ. Nằm sâu trong hẻm vắng.
Đi quanh co ngã rẽ dùng dằng biết bao lâu mới tới! Mà có phải chỗ nào quá xa. Ngay giữa trung tâm thành phố. Sát bên cạnh đại lộ kinh hoàng là tứ trục giao điểm các con đường sầm uất nhất. Nổi tiếng với những vụ cướp giật, giết người tàn bạo.
***
Thường thì bọn cướp cưỡi xe máy. Ăn vận lịch sự. Trai thanh gái tú. Đôi khi đẹp như tài tử xi-nê. Chạy rè rè như đôi lứa nhàn tản, đi hóng mát. Khi phát hiện ra con mồi, chúng xà lại như chim cắt. Trong một chớp đã “xả hàng” và phóng như gió cuốn, như tên bắn khó lòng đuổi theo được. Đã thế, chúng còn thông thạo địa hình giao lộ kinh hoàng. Cho xe lẫn vào hèm sâu chập chùng. Dọc ngang chi chít như bàn cờ nên càng khó bám càng, đuổi bắt.
Một lần, có tên cướp quặt xe vào hẻm, cầm theo một bàn tay còn ròng ròng máu. Thì ra hắn đã chặt đứt bàn tay một thiếu nữ vì phát hiện ra chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út. Một đám đông hiếu kỳ phóng loạn, đuổi theo. Đến cuối hẻm thì mất dấu. Cả bọn phát hiện ra một cái quán Tây Tạng đang rền rĩ kinh kệ. Khói nhang nghi ngút. Chúng ngần ngử, đứng trấn ngay giữa đường ồn ào một lúc rồi mạnh ai nấy về. Không biết tên cướp trốn ở đâu giữa hèm cụt? Quán Tây Tạng đóng cửa? Và bốn phía vây kín lô xô tường vách? Hắn có thể bay vút lên trời như một cánh chim được ư?
Nghe kể tên cườp cầm chiếc nhẫn đi bán. Chắc nẫm là kiếm được nhiều tiền. Nhưng khi người thợ bạc dùng lửa để thử mới biết vàng tây và hột xoàn giả. Nhìn chiếc nhẫn đẹp như vậy mà hóa ra như đồ chơi trẻ con. Bán chẳng được bao nhiêu.
Còn bàn tay thì hắn ngâm rượu để chờ dịp trả lại cho cô gái.
Sau đó tên cướp tình cờ được cảm hóa bởi một vi Cao tăng. Y xuống tóc. Xuất gia. Tâm thành phục, tách khỏi sự đời dâu bể. Y từ từ đốn ngộ được cái đẹp của Kinh kệ, hoa sen. Khi đắc đạo, y được sư phụ tin tưởng cho theo một đoàn hành hương qua tận Himalaya để nghiên cứu kinh Kim Cương và Phật giáo Tây Tạng.
Sư phụ trăm tuổi chỉ còn chờ ngày đệ tử trở về để giao truyền kinh bát và thừa tự.
Nhưng sự đời khó lường. Một lần thực hành nghi lễ khất thực, y biến mất, không trở lại nữa.
Nghe đâu y gặp một cô gái sắc nước hương trời quyến dụ. Từ đó rời chốn tu hành quay lại thế tục. Y bỏ cả mật kinh Tây Tạng và dãy Himalaya hùng vĩ.
Quay về Sài gòn tìm đến ngôi chùa cũ. Bấy giờ ngài đã qua đời. Y không lấy gì. Chỉ xin đưa ra ngoài một hũ rượu quý mà y đã trót mang vào khi quỳ dưới chân Sư phụ lúc được ngài cảm hóa mà thôi!…
***
Hắn đang viết những dòng này. Hắn muốn kể lại một câu chuyện tình yêu trong một quán Tây Tạng vừa mở ngay giữa trung tâm thành phố.
Khi hắn gọi tính tiền. Một người phụ nữ xuất hiện như đóa sen có thực giữa câu chuyện hư hư hồ hồ.
Nàng mang một chiếc áo quá rộng. Hình như để giấu một bàn tay không có.
Hắn bơi qua những hũ rượu. Muốn tìm một búp sen. Mùa sen đã tàn từ lâu. Chỉ uốn éo trong đó những thân rắn…
Trên bức tường, ảnh Đức Phật mỉm cười hiền từ.
Sau lưng một dãy Himalaya hùng vĩ.
Nhấp nhô những mái Tây Tạng khuất mù trong mây xa xa…
Sài gòn, 6.2.2013
- Nguyễn Hữu Hồng Minh
- NXB Hội Nhà Văn
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!