Túi (Tản văn Trần Huy Minh Phương)
TÚI
Đọc tản văn của gã, tui thấy như vầy: gã đến nơi đâu cũng sinh chồi mọc rễ, cái tình nơi nào gã đến cũng chao ui là thắm thiết.
Túi của gã phân thân làm hai nẻo, một nẻo Sóc Trăng và một nẻo Sài Gòn.
Sóc Trăng tại chỗ và Sài Gòn bàng bạc Sóc Trăng. Đó là "Bên cánh võng" từ lời vợ ru con - mà vợ chồng nhớ về cha mẹ ở quê để ray rứt mình chưa một lòng tận hiếu. Là "Phèn ơi" với chú chó trung thành nguyện một lòng chết theo chủ. Là "Món quà quê giữa thành phố" có chú cào cào làm bằng lá dừa gợi nhớ quê hương. Là những tấm tình “trọ” nhau đan dày nỗi nhớ trong tạp bút “Người trọ người đan mắt xích nhớ”.
Nẻo cát bụi Sài Gòn dưới mắt thi nhân có "Trăng và những dòng loang trôi". Trăng quê trăng phố, trăng treo lưng trời cho mạch đời hối hả. Ngắm nhìn trăng, dù quê hay phố, người ta vẫn thấy cuộc đời này đáng sống với bao nhiêu điều còn cần phía trước. Là "Buông thì được" với bà chủ quán không ham lợi lộc, kiên quyết ngừng sát sinh để hướng về nẻo thiện.
Đan dày thêm tấm phên nhân nghĩa lấp lánh tình yêu người yêu đời trong Túi của gã còn có những đoản văn chất chứa triết lý nhân sinh với "Trăm nẻo về tâm", "Và tái sinh nụ cười uyên nguyên" để thấy kiếp người mong manh quý giá, với "Bạn trên facebook" giữa nhọc nhằn kiếp nhân sinh vẫn còn một chốn lần tìm vể nẻo trong xanh.
Túi của gã là một hành trình gạn đục khơi trong, mà khi đọc, ai cũng thấy có phần mình trong đó, dù phố dù quê. Để nhớ. Để yêu. Để thương. Để sống đàng hoàng, trong trắng. Như Sóc Trăng, quê cà - om mãi mãi là chốn đi - về của gã.
Và cũng thấy gã si mê lắm “người tình mới” Sài Gòn vì “Sài Gòn cứ như cái túi rỗng khổng lồ mặc nhiên dâng tặng hết lòng mình cho những cư dân, cho tất cả hỷ - nộ - ái - ố mà nó không hề mặc cả”.
Đọc đi, gã - Trần Huy Minh Phương, nhà thơ tự nguyện dang hai tay nhọc nhằn trên thập tự giá văn xuôi.
Nhà văn Thu Trân
- Trần Huy Minh Phương
- NXB Văn Hóa - Văn Nghệ
Sản phẩm này chưa nhận được đánh giá nào. Bạn hãy là người đầu tiên đánh giá nhé!